Thuở ấy, tôi là sinh viên ở quê lên thành phố trọ học. Nhà nghèo nên tôi phải làm nhiều việc để nuôi sống bản thân và đóng tiền học như: đi dạy kèm, nhân viên nhà hàng, giữ xe, bán báo…
Một buổi chiều, sắp tới kỳ thi nhưng tôi vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền. Vừa tan ca về nhà, tôi ăn vội tô mì rồi lấy sách vở ôn bài. Đến khuya, có lẽ do làm và học quá sức, tôi bỗng dưng ngã bệnh, lên cơn sốt. Người tôi nóng hổi, nhưng ngược lại tôi thấy mọi thứ xung quanh đều lạnh, lấy bao nhiêu cái mền của bạn bè đắp cũng không bớt. May mà mấy bạn cùng phòng đi chơi về kịp, đứa đi mua thuốc, đứa mua cháo, đứa ôm tôi cho đỡ lạnh. Có đứa nói: “Nếu lát nữa cho nó uống thuốc, ăn cháo xong mà không bớt, tụi mình đưa nó đi bệnh viện...”. Người tôi vẫn nóng, đầu óc ong ong, miên man và vô định. Lúc đó tôi chỉ nhớ đến gia đình mình, nhất là mẹ. Tôi thầm gọi: “Mẹ ơi, con bị bệnh rồi! Con lạnh lắm, mẹ ơi!”. Thật may, sau khi uống thuốc, ăn cháo xong, mồ hôi đổ ra, sáng dậy người tôi nhẹ nhõm, khỏi bệnh và đi học bình thường.
Lúc đi học về, bà chủ nhà trọ nói: “Sáng giờ mẹ cậu gọi điện vô mấy lần!”. Tôi lo lắng: “Mẹ con gọi vô có chuyện gì không thím?”. “Mẹ cậu hỏi thăm cậu sức khỏe như thế nào, có bệnh không? Tôi nói thấy cậu đi học bình thường, không bệnh gì cả. Mẹ cậu không tin, bảo trưa sẽ gọi điện lại để nghe giọng cậu nói...”. Tôi cảm ơn bà chủ nhà, rồi đi về phòng lo cơm nước. Lát sau, bà chủ nhà sang phòng tôi báo mẹ điện thoại vô. Tôi chạy sang, cầm điện thoại lên nghe, giọng mẹ có vẻ lo lắng: “Con như thế nào, có bệnh gì không?...”. Tôi tính nói đêm hôm con có lên cơn sốt, con nhớ mẹ lắm, nhưng nếu nói như vậy làm mẹ thêm lo lắng, nên nói dối: “Con vẫn khỏe, đi học bình thường!”. Mẹ không tin, hỏi gặng tiếp: “Có thật là con không bệnh không?...”. Tôi nhất quyết: “Con không bệnh thật mà!”. Mẹ vẫn nghi ngờ, lấp lửng nói: “Nếu con không bệnh là tốt rồi. Tháng sau nhà mình có đám giỗ, con tranh thủ về chơi nhé? Các em nhớ con quá chừng, nhắc hoài”. Tôi đáp: “Dạ!”.
Một tháng sau, tôi mượn bạn bè cùng phòng ít tiền, tranh thủ về thăm nhà. Cả năm rồi, tôi lo đi làm thêm kiếm tiền ăn học, giờ mới được bước đi thong thả trên con đường làng đẹp đẽ quê mình. Con đường quê nhỏ hẹp, một bên là mương nước, một bên là cánh đồng xanh mướt. Ngày xưa con đường quê này đất bùn lầy lội, có nhiều ổ gà ổ vịt, đường trơn lắm, lũ học trò đạp xe tung tăng đến trường thường hay ngã, mình mẩy lấm lem vết bùn, có nhiều kỷ niệm vui buồn mang theo trong lòng cho đến lớn. Giờ đây, con đường được tráng nhựa vững chắc, sạch sẽ và dễ đi hơn. Xa xa tầm mắt, những đàn bò đang gặm cỏ, lác đác một vài ngôi nhà ngói lẩn mình trong những khóm tre cao nhấp nhô, đung đưa trong gió. Đối với tôi, dù khó khăn, khổ sở thế nào thì quê nhà luôn ở trong lòng và đẹp hơn tất cả mọi miền trên thế gian này.
Mới vừa về đến ngõ, lũ em mừng ríu rít, đứa cầm tay, đứa cầm giỏ xách kéo tôi vào nhà. Hôm nay nhà tôi có đám giỗ, hàng xóm đến phụ nấu nướng đông lắm. Ở nhà quê, hễ mỗi lần nhà ai có đám giỗ, hàng xóm hay qua nhà nấu nướng giúp. Họ nhiệt tình lắm, giống như nhà mình. Cất đồ xong, tôi vừa bước xuống bếp, bà con, cô bác nghĩ sao nói vậy, thật thà khen: “Người thành phố về, sang ghê!...”. Có người khác nói: “Nhà nghèo, nhưng có đứa con lên tỉnh học, cũng đáng! Mong sao, con cháu tui cũng được như thế...”. Ngược lại, mẹ đã thấy tôi về nhưng bà vẫn im lặng loay hoay làm, không nói tiếng nào. Tôi biết trong lòng mẹ mừng lắm, vui lắm, nhưng giả vờ làm lơ giấu cảm xúc thật của mình thôi!
Vừa lúc này, mẹ tôi nhúng cặp gà trong nồi nước sôi xong, bỏ vào rổ, bưng ra ngoài giếng nhổ lông. Tôi đi theo và đến gần, ngồi xuống, ôm choàng bờ vai ấm áp của bà, làm nũng: “Mẹ ơi, con mới về...”. Mẹ nói: “Biết rồi! Mẹ cứ sợ con bận làm kiếm tiền ăn, tiền ở, tiền học phí, không về được...”. Tôi nói: “Con chỉ làm kiếm tiền ăn, tiền ở thôi, còn tiền học phí, nhà trường không lấy đồng nào. Hơn nữa, nếu sinh viên nào học giỏi, nhà trường còn cấp cho tiền ăn, tiền ở, cấp cho xe đi lại...”. Mẹ tôi chau mày, cảm thấy khó hiểu. Tôi nói vậy để mẹ không lo lắng về mình, yên tâm, vui lòng hơn.
Mẹ con nhớ nhau lâu ngày, giờ đây mới được thân mật ngồi gần bên nhau. Vừa vặt lông gà, mẹ vừa hỏi:
- Mẹ hỏi con một việc, con phải trả lời thành thật nhé?
- Dạ, mẹ cứ nói đi, con có dối mẹ khi nào đâu!
- Lúc mẹ gọi điện lên, đêm trước đó, con có bị bệnh gì không?
Giờ đây mọi việc qua rồi, bệnh cũng qua rồi, tôi thấy không có gì làm cho mẹ lo lắng nữa nên thành thật:
- Dạ có! Con lên cơn sốt, nhớ mẹ lắm, có kêu gọi tên mẹ! À, con thấy lạ quá! Mẹ làm sao biết con bệnh mà điện thoại lên hỏi thăm?
- Mẹ nghe tiếng con gọi!...
Tôi trố mắt, ngạc nhiên:
- Người Bắc người Nam, xa lơ xa lắc, làm sao mẹ nghe?
Mẹ tôi chậm rãi:
- Không biết! Đêm đó, bỗng nhiên tim mẹ nhói đau lên. Mẹ thấy lòng mình bồn chồn, khó chịu…Mẹ nghe đâu đó có tiếng con gọi văng vẳng mẹ ơi!...
. Truyện ngắn của Lê Đức Quang